Tìm hiểu về Cẩm nang toàn tập về các cung đường leo núi tại Công viên Quốc gia Bukhansan
Công viên Quốc gia Bukhansan không chỉ đơn thuần là một địa điểm du lịch, mà chính là “lá phổi xanh” và là biểu tượng tinh thần của người dân Seoul. Cá nhân tôi thấy, với hơn 100 lối mòn đa dạng, bạn có thể dễ dàng chinh phục đỉnh Baegundae cao 836m chỉ trong khoảng 3 đến 4 tiếng để tận hưởng tầm nhìn 360 độ cực phẩm xuống toàn cảnh thành phố. Bạn có thể nghe tiếng nói chuyện của người địa phương.
Leo núi không chỉ là thể thao, đó là một lối sống
Ở Hàn Quốc, việc đi leo núi - hay còn gọi là deung-san - nó lạ lẫm và thú vị lắm, giống như một buổi trình diễn thời trang ngoài trời vậy. Khi mình đến cổng công viên vào khoảng 9 giờ sáng một ngày thứ Bảy, trời ơi, mình thực sự bị choáng ngợp bởi hàng nghìn người diện đồ leo núi chuyên nghiệp từ đầu đến chân, màu sắc rực rỡ như những bông hoa di động. Bạn biết điều gì làm mình nhớ nhất không? Đó là mùi hương của gỗ thông quyện với mùi kimbap và rượu gạo makgeolli lan tỏa ngay từ bãi đỗ xe, tạo nên một không khí cực kỳ náo nhiệt.
- Chi phí: Hoàn toàn miễn phí vé vào cửa (đây là điểm mình cực thích).
- Di chuyển: Tiện nhất là đi tàu điện ngầm tuyến Ui-Sinseol đến ga Bukhansan Ui, ra cửa số 2 rồi đi bộ khoảng 15 phút là tới.
- Thời gian lý tưởng: Nên bắt đầu trước 10 giờ sáng để tránh nắng gắt và dòng người đổ về quá đông vào buổi trưa.
Lựa chọn cung đường và những bài học “xương máu”
Nếu bạn là người mới, hãy chọn cung đường Baegundae. Thật lòng mà nói, đoạn đầu khá thong dong với những bậc thang gỗ và tiếng suối chảy róc rách nghe rất êm tai, nhưng càng lên cao - ôi trời ơi - độ dốc bắt đầu tăng dần khiến tim mình muốn nhảy ra ngoài luôn. Mình vẫn còn nhớ cảm giác đôi chân run rẩy khi bước trên những tảng đá granite trơn trượt, nhưng khi gió lạnh ùa vào mặt ở độ cao 800m, mọi mệt mỏi tự nhiên tan biến hết. Bạn nhất định phải chuẩn bị những thứ này nhé:
- Găng tay bám đá: Đây là vật bất ly thân vì đoạn gần đỉnh bạn sẽ phải bám vào dây xích sắt để leo lên, đá ở đây rất sắc và lạnh.
- Nước lọc và đồ ăn nhẹ: Một cuộn kimbap mua ở chân núi giá khoảng 4,000 won sẽ là “cứu cánh” tuyệt vời khi bạn lên đến đỉnh.
- Giày leo núi có độ bám tốt: Đừng bao giờ đi giày vải hay giày thời trang, mình đã thấy một vài người trượt chân và trông rất nguy hiểm. Cá nhân tôi nghĩ nó đáng giá. Vắng vẻ bất ngờ khi tôi đến. Ngay cạnh cửa ra số 3. Có một điểm mình hơi tiếc là không mang theo áo khoác mỏng. Dưới chân núi thì nóng nhưng lên đến đỉnh gió thổi lồng lộng, lạnh buốt cả người. Điều bất ngờ là thêm nữa, đoạn dây xích cuối cùng thực sự là một thử thách về tâm lý - kiểu như bạn đang treo mình lơ lửng giữa trời vậy - nhưng tin mình đi, cảm giác chạm tay vào lá quốc kỳ Hàn Quốc trên đỉnh núi là trải nghiệm “đỉnh của chóp” mà bạn không thể tìm thấy ở đâu khác tại Seoul.
Tầm quan trọng của Cẩm nang toàn tập về các cung đường leo núi tại Công viên Quốc gia Bukhansan
[Trả lời nhanh: Việc chuẩn bị một cẩm nang chi tiết cho chuyến đi Bukhansan thực sự quan trọng vì nó giúp bạn không bị “ngợp” trước vô số lối mòn và đảm bảo an toàn tuyệt đối trên những vách đá dựng đứng. Theo người dân địa phương, không chỉ đơn thuần là tìm đường, hiểu rõ về các cung đường còn giúp bạn chạm vào mạch sống văn hóa và lịch sử lâu đời mà người dân Seoul luôn tự hào gìn giữ.] Bạn có thể nghe tiếng nói chuyện của người địa phương.
Dấu ấn lịch sử và linh hồn của “Lá phổi xanh”
Bukhansan từ lâu đã được coi là bức tường thành tự nhiên bảo vệ Seoul, với những di tích như pháo đài Bukhansanseong cổ kính vẫn còn sừng sững. Tôi vẫn nhớ lần đầu đặt chân đến đây vào một buổi sáng sớm mây mù, cảm giác như đang lạc vào một bộ phim cổ trang Hàn Quốc vậy. Mùi đất ẩm sau cơn mưa đêm và tiếng chim hót líu lo dọc đường đi khiến tâm hồn tôi dịu lại hẳn. Mà này, bạn có biết là người Hàn coi việc leo núi như một nghi thức để nạp năng lượng không?
- Nên bắt đầu leo từ lúc 7 giờ sáng để tận hưởng không khí trong lành nhất và tránh đám đông.
- Đi bộ qua các cổng thành cổ, bạn sẽ thấy sự giao thoa kỳ diệu giữa lịch sử và nhịp sống hiện đại.
- Thú thực là tôi từng suýt trượt chân ở đoạn gần chùa Seunggas chỉ vì mải nhìn mấy cụ già leo núi thoăn thoắt như bay.
Nhịp sống hiện đại trên những mỏm đá
Ngày nay, Bukhansan không chỉ là nơi tập thể dục mà còn là không gian giao lưu xã hội cực kỳ thú vị. Bạn sẽ thấy đủ mọi lứa tuổi, từ các bạn trẻ gen Z diện đồ tập sành điệu đến các chú các bác với đầy đủ trang thiết bị chuyên nghiệp triệu won. Có lần tôi ngồi nghỉ ở một trạm dừng chân tầm 11 giờ trưa, một bác lạ mặt còn mời tôi miếng cam ngọt lịm - đúng là cái tình người trên núi nó khác hẳn sự lạnh lùng nơi phố thị dưới kia. Tiền vé vào cổng thì hoàn toàn miễn phí, nhưng bạn sẽ tốn khoảng 5.000 - 10.000 won cho đồ ăn nhẹ và nước uống mua ở các cửa hàng tiện lợi gần ga. Mẹo nhỏ từ kinh nghiệm: Điểm trừ duy nhất - mà nói thật là khá gây nản lòng - chính là cảnh chen chúc ở đoạn dây cáp lên đỉnh Baegundae vào cuối tuần. Đợi chờ mệt phờ người luôn ấy! Nhưng khi đã lên tới đỉnh, gió thổi lồng lộng và nhìn xuống toàn cảnh Seoul thì mọi mệt mỏi tan biến hết. Cái cảm giác đứng trên cao nhìn xuống những tòa nhà nhỏ xíu như bao diêm thật sự rất khó tả.
Hướng dẫn về Cẩm nang toàn tập về các cung đường leo núi tại Công viên Quốc gia Bukhansan
[Trả lời nhanh: Bukhansan cực kỳ dễ đi từ trung tâm Seoul bằng tàu điện ngầm, chỉ mất khoảng 45-60 phút. Cung đường phổ biến nhất là lên đỉnh Baegundae, dù hơi dốc và nhiều đá granite nhưng tầm nhìn từ trên cao nhìn xuống toàn cảnh thành phố thực sự là một trải nghiệm để đời.]
Thời trang và thiết bị “xịn sò”
Thú thật là hồi mới sang, tôi cứ nghĩ mặc quần thun áo cộc là đi leo núi được rồi, nhưng bước chân đến chân núi Bukhansan thì… quê xệ luôn. Mọi người ở đây từ thanh niên đến các bác 70 tuổi đều diện đồ leo núi chuyên dụng, màu sắc cứ gọi là rực rỡ cả một góc trời. Mà này, đừng có coi thường nhé, địa hình ở đây toàn là đá granite trơn tuột, không có một đôi giày leo núi tử tế là dễ trượt vỏ chuối lắm. Tôi vẫn nhớ lần đầu đi bằng đôi sneaker bình thường, lúc xuống dốc mà tim cứ nhảy ra ngoài vì sợ ngã.
- Giày có độ bám cao: Đây là thứ quan trọng nhất, đừng đi giày vải hay giày chạy bộ đế bằng.
- Găng tay leo núi: Giá tầm 3,000 - 5,000 won, mua ngay mấy tiệm tạp hóa ở lối vào ga Bukhansan Ui. Tin tôi đi, lúc phải bám xích sắt leo lên đoạn cuối đỉnh Baegundae, bạn sẽ thấy chiếc găng tay này đáng giá đến nhường nào.
- Nước và đồ ăn nhẹ: Nên mang theo ít nhất 1.5 lít nước và vài thanh năng lượng hoặc kẹo ngọt.
Văn hóa “chào hỏi” và dưa chuột trên đỉnh
Có một cái “luật bất thành văn” là cứ gặp nhau trên đường mòn là nên gật đầu chào một cái. Tôi vẫn nhớ lần đầu đi một mình, đang đứng thở không ra hơi thì một bác người địa phương chìa cho miếng dưa chuột mát lạnh kèm câu cổ vũ “Himnaeseyo” (Cố lên). Lúc đó mình kiểu - ôi sao mà ấm lòng thế - dù thực ra còn cả cây số nữa mới tới đỉnh. Leo núi ở đây không chỉ là hành trình cá nhân mà nó giống như một cộng đồng nhỏ vậy, mọi người chia sẻ đồ ăn và động viên nhau rất nhiệt tình.
”Đặc sản” không thể thiếu sau khi xuống núi
Leo núi mệt thì mệt thật, nhưng cái tinh túy nhất lại nằm ở mấy quán nhậu dưới chân núi cơ. Người Hàn có thói quen “vàng” là leo xong là phải “làm” một chầu bánh xèo Pajeon và rượu gạo Makgeolli. Cái mùi thơm nồng của dầu mỡ, tiếng xèo xèo của bánh trên chảo gang hòa cùng vị ngọt thanh của rượu gạo… trời ơi, nó phê chữ ê kéo dài luôn. Tôi hay ghé mấy quán quanh ga Bukhansan Ui tầm 2 giờ chiều, lúc đó không khí cực kỳ náo nhiệt.
- Giá cả: Một đĩa bánh xèo lớn và một chai rượu cho 2 người tầm 20,000 - 25,000 won.
- Không khí: Các quán thường khá ồn ào với tiếng cụng ly và nói cười, nhưng đó mới đúng là chất leo núi của người Seoul.
- Lưu ý: Đừng uống quá nhiều nếu bạn còn phải bắt tàu điện ngầm về trung tâm, rượu Makgeolli ngấm khá lâu đấy nhé
Cẩm nang toàn tập về các cung đường leo núi tại Công viên Quốc gia Bukhansan ở đâu?
Công viên Quốc gia Bukhansan nằm ngay mạn phía Bắc Seoul, bạn chỉ cần nhảy lên tàu điện ngầm tuyến số 3 hoặc tuyến Bukhansan Ui là đến nơi ngay. Theo người dân địa phương, thực ra thì các cung đường này rải rác ở khắp các quận như Gangbuk-gu và Eunpyeong-gu, nên cứ chọn ga nào thuận tiện nhất với lộ trình của mình mà xuất phát thôi.
Đỉnh Baegundae và ga Bukhansan Ui
Lần đầu mình đi leo đỉnh Baegundae, mình chọn xuất phát từ ga Bukhansan Ui (Lối ra số 2). Đi bộ một đoạn chừng 15 phút hoặc bắt taxi giá khoảng 4.000 - 5.000 won lên trạm dừng chân là bắt đầu hành trình. Đường này thì - nói thật nhé - cực kỳ đông vào cuối tuần, nhất là tầm 10 giờ sáng.
- Nên đi vào sáng sớm (tầm 6-7 giờ) để tránh dòng người rồng rắn.
- Chuẩn bị găng tay vì đoạn gần đỉnh phải bám dây cáp sắt rất đau tay.
- Mang theo khoảng 2.000 won lẻ để mua kem hoặc nước suối ở các lán nghỉ. Mùi gỗ thông thơm nhẹ hòa lẫn với tiếng thở dốc của dòng người xếp hàng chụp ảnh - một trải nghiệm vừa mệt vừa sướng. Nhưng mà này, nếu bạn không thích chờ đợi 30 phút chỉ để có một tấm hình với lá cờ, hãy cứ đứng từ xa ngắm cũng đủ đẹp rồi. Mình vẫn nhớ cái cảm giác gió thổi ù ù bên tai khi đứng trên đỉnh đá vôi phẳng lỳ, nhìn xuống toàn cảnh Seoul mờ ảo trong sương. Thật lòng, khá ấn tượng.
Cung đường vắng lặng tại khu Songchu
Nếu bạn ngại đám đông ở Baegundae, hãy thử ghé qua phía Songchu (hướng đi Goyang-si) để chinh phục đỉnh Obong. Khu này vắng khách du lịch hơn nhiều, chủ yếu là dân địa phương “xịn”. Mình nhớ có lần đi lạc vào một lối mòn nhỏ gần suối Songchu tầm 2 giờ chiều, nước chảy róc rách nghe cực kỳ êm tai. À thì, chi phí ở đây cực rẻ, bạn chỉ tốn tiền vé xe buýt số 34 hoặc 704 tầm 1.500 won thôi. Cơ mà đường ở đây nhiều đoạn dốc đá khá trơn, có lần mình tí nữa thì trượt chân - hú hồn thật sự - nên nhất định phải đi giày có độ bám tốt. Không khí ở đây trong lành đến mức bạn có thể ngửi thấy mùi đất ẩm và lá khô ngai ngái, rất dễ chịu.
Vùng Bibong và di tích lịch sử
Khu vực Bibong xuất phát từ phía ga Gupabal lại mang một sắc thái hoàn toàn khác với những tảng đá có hình thù kỳ lạ. Lần đó mình đi tầm giữa trưa, nắng vàng rực rỡ chiếu qua kẽ lá tạo thành những vệt sáng lung linh. Chỗ này có bia đá cổ, đứng từ đây nhìn ra phía mạn Eunpyeong-gu đẹp đến nao lòng. Một điểm trừ nhỏ là khu này ít hàng quán hơn bên cổng chính, nên mình khuyên thật lòng là hãy ghé tiệm tiện lợi làm vài cuộn kimbap giá tầm 3.500 won bỏ túi trước. Ngồi trên mỏm đá cao, nhâm nhi miếng cơm cuộn và ngắm mây trời, bạn sẽ thấy mọi mệt nhọc tan biến hết - tin mình đi! Mà này, đừng mải ngắm cảnh mà quên giờ xuống núi nhé, tầm 5 giờ chiều là trời bắt đầu tối nhanh lắm đấy.
Thời điểm tốt nhất cho Cẩm nang toàn tập về các cung đường leo núi tại Công viên Quốc gia Bukhansan
Câu trả lời nhanh là bạn nên đi vào tháng 4 đến tháng 5 hoặc tháng 10 đến tháng 11. Đây là lúc thời tiết dễ chịu nhất, không quá nóng cũng chẳng quá lạnh, cực kỳ hợp để vận động mạnh mà không bị mất sức quá nhanh.
Những khoảnh khắc “vàng” trong năm
Tôi vẫn nhớ như in lần đầu leo lên đỉnh Baegundae vào cuối tháng 10 năm ngoái, gió lạnh tạt thẳng vào mặt nhưng cảnh sắc lá vàng lá đỏ trải dài ngút tầm mắt thực sự khiến tôi đứng hình mất mấy giây. Mùi gỗ thông ẩm ướt sau cơn mưa đêm hôm trước quyện với không khí loãng trên cao - nói thật là - cảm giác đó gây nghiện kinh khủng. Dù lúc đó người đông như kiến cỏ ở đoạn thắt nút gần đỉnh, nhưng nhìn những mảng màu rực rỡ như tranh vẽ thì mệt mỏi tan biến hết.
- Mùa Thu (tháng 10 - giữa tháng 11): Cao điểm lá đỏ, đẹp đến nao lòng nhưng bạn sẽ phải xếp hàng để chụp ảnh với tảng đá trên đỉnh đấy.
- Mùa Xuân (tháng 4 - tháng 5): Hoa đỗ quyên nở tím cả sườn núi, không khí cực kỳ trong lành.
- Mùa Đông: Tuyết phủ trắng xóa nhìn rất thơ, nhưng mà đường trơn trượt lắm. Tôi từng chủ quan không mang đinh sắt gắn vào giày và kết quả là trượt ngã một vố đau điếng ở đoạn gần ga Dobongsan. Sợ đến già luôn!
Đi giờ nào để không phải “hành xác”?
Sáng sớm là chân ái, thực sự đấy. Bạn có tin được không? Mới 7 giờ sáng tại lối ra ga Gupabal, tôi đã thấy các cụ ông cụ bà người Hàn trang bị từ đầu đến chân, leo phăm phăm như không biết mệt là gì. Nhìn lại mình thì… thôi bỏ đi, nhưng công nhận cái không khí lúc tảng sáng nó tinh khôi đến mức bạn cảm thấy phổi mình như được thanh lọc hoàn toàn vậy. Nếu bạn bắt đầu tầm 8 giờ sáng, bạn sẽ xuống núi kịp lúc để ăn trưa. Một bát đậu phụ nóng hổi hoặc bánh xèo hành ở các quán ngay chân núi với giá tầm 12.000 won là phần thưởng tuyệt nhất sau khi tiêu tốn hàng nghìn calo. Bạn có biết điều gì làm tôi ngạc nhiên nhất không? Đó là dù là ngày thường nhưng lượng người đi leo núi vẫn cực kỳ đông, nhất là các cụ hưu trí. Một lưu ý nhỏ là đừng bao giờ bắt đầu leo sau 3 giờ chiều vào mùa đông, vì trời sụp tối nhanh đến mức bạn sẽ thấy rừng cây xung quanh trở nên khá đáng sợ nếu đi một mình đấy. Từ góc nhìn của tôi, Vắng vẻ bất ngờ khi tôi đến.
Sai lầm phổ biến với Cẩm nang toàn tập về các cung đường leo núi tại Công viên Quốc gia Bukhansan
Tôi nhận thấy rằng nhầm to nhé! Nhiều người cứ nghĩ leo núi ở Seoul thì chắc cũng nhẹ nhàng như đi dạo công viên hay leo mấy bậc thang bộ thôi. Địa hình ở Công viên Quốc gia Bukhansan chủ yếu là đá hoa cương phẳng lì và dốc đứng, không đùa được đâu.
Đừng để đôi giày “phản chủ” giữa chừng
Tôi vẫn nhớ như in lần đầu tiên leo lên đỉnh Baegundae vào khoảng 1 giờ trưa. Trời hôm đó nắng rất đẹp, nhưng gió trên đỉnh thì thổi lồng lộng lạnh buốt đến mức tôi phải co rúm người lại. Ngay trước mặt tôi lúc đó là một nhóm bạn trẻ đi giày vải mỏng dính, cứ bước một bước lại trượt nửa bước trên mặt đá trơn tuột. Nhìn họ loay hoay mà tôi thấy thót tim hộ luôn, vì chỉ cần sảy chân một cái là coi như xong phim. Sai lầm lớn nhất của dân nghiệp dư chính là coi thường trang bị. Nếu không muốn chi cả triệu bạc mua giày chuyên dụng, ít nhất bạn nên ghé mấy tiệm đồ cũ dưới chân núi để thuê gậy leo núi hoặc mua đôi tất dày với giá tầm 5,000 won để tăng độ bám.
- Tránh mặc đồ cotton: Mồ hôi thấm vào áo sẽ làm bạn lạnh run cầm cập khi lên đến đỉnh cao nơi gió mạnh.
- Thời gian là vàng: Đừng bao giờ bắt đầu leo sau 2 giờ chiều vào mùa đông, trời sập tối cực nhanh và bạn sẽ không muốn bị kẹt lại giữa rừng đá đâu.
- Tiền mặt lẻ: Nên mang sẵn khoảng 10,000 - 20,000 won để mua kem hoặc nước suối dọc đường, vì không phải chỗ nào cũng quẹt thẻ được.
Văn hóa nhậu trên đỉnh núi và những hiểu lầm
Có một cái “vibe” rất lạ ở đây mà tôi đồ rằng nhiều bạn sẽ thấy bất ngờ - đó là mùi rượu gạo Makgeolli phảng phất quanh các trạm dừng chân. Nói thật lòng là tôi hơi dị ứng với việc mấy bác “Ahjussi” uống rượu rồi hò hét ồn ào kinh khủng, làm mất cả không gian yên tĩnh. Nhưng mà, sự nhiệt tình của người Hàn là có thật nhé. Có lần tôi đang ngồi thở dốc bên tảng đá thì được một cụ bà đưa cho miếng dưa chuột mát lạnh kèm lời cổ vũ bằng tiếng Hàn. Cảm giác lúc đó - ôi chao - nó quý hơn vàng mười! Cái hay của Bukhansan không chỉ là cảnh đẹp mà còn là âm thanh. Tiếng gậy leo núi gõ “lộc cộc” đều đặn trên đá quyện với mùi lá thông khô ngai ngái tạo nên một bầu không khí rất đặc trưng. Dù vậy, một điểm trừ to đùng mà tôi thấy nhiều người mắc phải là vứt rác hoặc vỏ trái cây bừa bãi sau khi ăn uống. Đừng làm thế nếu không muốn bị người dân địa phương nhắc nhở thẳng mặt, họ cực kỳ khắt khe trong việc giữ gìn vệ sinh chung đấy. Trong chuyến thăm, thật đấy, hãy chuẩn bị sẵn một túi nhỏ để mang rác xuống núi nếu bạn không muốn nhận những ánh mắt hình viên đạn từ mọi người xung quanh.